Có một chú Phật tử trẻ đến chùa gặp Sư Thầy, và nói:
– Thưa Thầy ! Con không đi chùa nữa !
Sư Thầy liền hỏi:
– Sao vậy Con? Con có thể cho Thầy biết lý do không ?
Người kia đáp:
– Dạ! Khi vào chùa, con thấy cô này nói xấu cô kia. Anh này tụng kinh xong chê anh kia. Phật tử thì chia rẽ nhóm này nhóm nọ, người đi Tụng kinh chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại, đó là không nói đến khi ra khỏi chùa, họ là những người ích kỷ, cao ngạo…
Sư Thầy liền nói với anh:
– Con không muốn đi chùa cũng có lý.
Nhưng trước khi dứt khoát rời chùa, con có thể giúp Thầy một việc : Con hãy rót một ly nước đầy, rồi đi quanh khu vực chùa ba vòng và Con hãy cố gắng đừng làm đổ một giọt. Rồi sau đó, Con có thể bỏ Chùa và không cần đến chùa nữa.
Người thanh niên tự nhủ: quá dễ!
Và anh đi ba vòng như sư Thầy dặn. Đi xong, anh về nói với sư Thầy :
– Rồi, con đi xong rồi ạ.
Sư Thầy hỏi:
– Trong khi con đi, con có thấy cô này nói xấu cô kia không?
Người thanh niên trả lời:
– Thưa Thầy ! không ạ.
Sư Thầy hỏi:
– Con có thấy người này chê bai người kia không ?
Người thanh niên:
– Thưa Thầy ! không ạ.
Sư Thầy hỏi:
– Con có thấy người này người kia chỉ mải xem điện thoại không ?
Người thanh niên:
– Không, con không thấy, thưa Thầy.
Sư Thầy hỏi:
– Con có biết, vì sao con không thấy những điều đó không?
Vì con đã TẬP TRUNG để ly nước không bị đổ.
Cuộc đời Tu Hành là như vậy. Khi thân tâm chúng ta tập trung vào việc tu tập, luôn quán chiếu soi xét Bản Tâm của mình, để điều phục Tâm Tánh mình cho được Thanh Tịnh, thì chúng ta sẽ không có thì giờ để nhìn các sai lầm của người khác nữa.